Trào tinh liên tục lên người em đĩ Airi Kijima, cô sờ soạng phần dưới cơ thể, nghĩ đến Quyền Cẩm. Bây giờ đã muộn như vậy, sao Quyền Cẩm vẫn chưa tới. Chẳng lẽ anh đã quên rồi sao. Nghĩ đến đây, cô đợi tiếng còi đã đun sôi nước, đợi đến khi nước đã sẵn sàng, nhưng Quyền Cẩm vẫn chưa quên, hình như đàn ông đều như vậy, hờ hững Nhưng cô làm sao có thể nghĩ ra được, Quyền Cẩm đẹp trai hơn chồng cô, còn đẹp hơn Quyền Đại Đầu. Tưởng Ân ra ngoài hái hai bông hồng, sau đó trở về nhà, chậm rãi từng cánh một cài lên quần áo, dưới ánh đèn, làn da cô hiện lên vẻ nhợt nhạt. Lúc đó, mọi thứ đều im lặng, chỉ có tiếng dế kêu trong bếp trên thân cây ngô, thỉnh thoảng Âm thanh trong trẻo của tiếng hát khiến không khí càng thêm yên bình. Xa xa, có thể nghe thấy tiếng chó sủa, tiếng gà ríu rít trên cành cây và tiếng trẻ con khóc trước khi ngủ thiếp đi.